Xứ Mộc Châu một lần là nhớ mãi, nét đẹp ấy còn được khắc lại trong từng chuyến đi. Chúng là sự biểu hiện trước một không gian rộng lớn và chúng là sự ngưỡng mộ trước cái nét tươi trẻ của người đến thăm.
Người ta nói Mộc Châu đẹp là nhờ có phong cảnh, người ta kể Mộc Châu đẹp là vì có nét độc lạ xung quanh. Nhưng phần đông đều thừa nhận hình ảnh đập mắt là hiện hữu nhất, còn số ít thì họ lại cảm nhận bằng từng giác quan.
Nụ Cười rạng rỡ tại xứ sở sương giăng kín trời
Tôi đến Mộc Châu trong những ngày giá lạnh, khăn quàng đủ ấm với cái rét ở vùng cao. Con đường tôi đi mây giăng khắp chốn, cái nơi tôi đứng sương mờ vây quanh. Mộc Châu đẹp long lanh không rõ nét, không khí trong lành hình ảnh thiếu màu xanh. Lúc này, là thời điểm ánh nắng không thể chen nhau chiếu xuống, là thời khắc của những loài hoa trắng dã một vùng.
Tôi cười là vì cái sự lạ lẫm ở đất Mộc Châu lần đầu được đến, tôi vui chính bởi từng cánh hoa mơ bắt đầu hé nụ. Hãy cảm nhận cái rét Cao Nguyên theo chất riêng của bạn, còn tôi thì lại cảm nhận nó qua từng cơn gió lùa tai. Nhìn khuôn mặt, không ai biết rằng nó đang tê dại, tiến thật gần cũng chẳng có ai thấy được tôi đã giấu hàng tóc mai. Đó chính là cảm xúc tức thời mà bất kỳ ai cũng đều gặp phải “Mộc Châu lạnh giá vùng Cao Nguyên”.
Nụ cười tươi giữa vùng trời xanh ngắt
Tôi lạc đoàn theo tiếng gọi của thiên nhiên, tìm tới nơi một màu xanh phủ kín, những đồi chè che khuất mất tầm nhìn, chúng lặng thinh cùng từng luồng gió mát. Giờ tôi mới biết âm điệu của Mộc Châu, giờ tôi mới thấy sắc thanh của xứ núi. Tôi không cười quá to để đón lại sự vang vọng, chỉ mỉm cười trong lắng đọng lúc chiều buông, đó là thong dong không cần phải vội vã, cũng chưa tới mức phải nghiêng ngả như giữa chốn phồn hoa.
Tôi mới chỉ tách từng chiếc lá xanh ẩn mình sâu trong khóm, tôi mới chỉ nhặt từng chiếc lá úa nằm ngay dưới bụi, mùi lá chè không quá nồng nhưng lại rất thanh mát, một biểu hiện cho sự khao khát của tuổi xuân. Nếu ai đó dang hai tay để ôm trọn bầu trời, thì tôi lại chỉ dám khum mình để bưng một giỏ đựng. Bầu trời là của chung, Mộc Châu là chỗ đứng, nụ cười tôi tỏa nắng, theo thắng cảnh là đồi chè.
Cất nụ cười giữa biển vàng sóng trắng
Tháng tôi đến là thời điểm cuối năm, ngày tôi tới trời trong xanh nắng nhẹ, vẫn cảm nhận được từng cơn gió khẽ, vẫn thấy được sự tươi trẻ của Mộc Châu. Vườn hoa cải với một màu vàng óng, tôi nhẹ nhàng lắng đọng giữa khoảng không, nụ cười tươi tôi cất nơi nào đó, nhắm mắt lại tay phải chạm thái dương.
Tôi muốn cảm nhận thêm một thiên đường để bày tỏ tình sâu đậm, từng nét chấm phá giữa đất trời ở vùng cao. Hoa cải vàng xôn xao người khách lạ, đứng ngâm mình ngay giữa chốn biển hoa. Nắng nhẹ, trời đẹp, gió mát, nghe như có tiếng nhạc của mùa Xuân, thời gian không lớn dần mà từ từ chậm lại, để cho người con gái ấy vẫn miệt mài ngắm hoa.
Mang sắc thái tới vùng cao
Ba con người với ba cá tính, ba thời điểm cùng ba không gian. Chúng tôi lên đây cùng trong một chuyến đoàn, nhưng lại khác nhau về địa điểm cần đến. Người thì thích rạng sáng sớm mai, người thì thích lúc trưa nhẹ gió, còn có ai đó lại thích buổi chiều lieu xiêu hết nắng. Mỗi con người, mỗi cảm xúc, cùng chung một nhịp đập là hành trình Mộc Châu.